CIDUB6RC77U4209VODGG

Tư vấn hỗ trợ

18006750

💥 Chấn Động: Ông Minh Và Trợ Lý – Khi Cuộc Chơi Nguy Hiểm Vượt Quá Giới ...

Mã sản phẩm: 6404948214028805435
Gọi 0968570004 để tư vấn mua hàng




Tòa nhà văn phòng đã vắng lặng từ lâu. Những nhân viên cuối cùng cũng đã ra về, chỉ còn lại ánh đèn lờ mờ từ dãy hành lang dài. Từng tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên trong không gian yên tĩnh, chỉ có một người duy nhất còn ở lại – cô Lan.

Cô ngồi trước màn hình máy tính, cố gắng hoàn thành báo cáo quan trọng mà ông Minh đã yêu cầu. Dù đã quá giờ làm từ lâu, cô vẫn chưa dám rời đi. Ông Minh là một người đàn ông khó đoán, sắc bén, và trên hết, không bao giờ chấp nhận sự chậm trễ.

Tiếng bước chân vang lên trên sàn gỗ, mỗi nhịp đều chậm rãi nhưng đầy uy lực. Cô Lan hơi rùng mình khi thấy bóng dáng cao lớn của ông Minh xuất hiện ngay trước cửa phòng. Ông ta không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc lâu rồi bước vào, đóng cánh cửa lại sau lưng.

Cạch!

Cô Lan ngước lên, cảm giác không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt hơn bình thường.

  • “Em vẫn còn làm việc?” – Ông Minh cất giọng trầm thấp, vừa đủ để làm cô Lan căng thẳng.

  • “Dạ… Báo cáo vẫn chưa xong, tôi định hoàn thành trước sáng mai.” – Cô cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt ông Minh khiến cô có cảm giác bị giam cầm.

Ông Minh không nói gì thêm, chỉ chậm rãi bước đến bàn làm việc của cô. Cô Lan cảm nhận được hơi thở của ông ta, lạnh lẽo nhưng lại mang theo một luồng khí áp đảo.

Ông đặt một chiếc điện thoại lên bàn, màn hình hiển thị một đoạn ghi âm dài. Giọng nói trong đó khiến cô Lan chết sững.

Chính là giọng của cô.

Đoạn ghi âm vang lên rõ ràng:

  • “Tôi không thể tiếp tục như thế này… Ông ta quá nguy hiểm…”

Cô Lan tái mặt. Đây là cuộc trò chuyện mà cô đã có với một người bạn, vào một buổi tối cách đây không lâu. Làm sao ông Minh có thể có được đoạn ghi âm này?

  • “Cô nghĩ rằng mình có thể trốn thoát khỏi tôi sao?” – Ông Minh nhếch môi, giọng điệu không còn vẻ nghiêm túc như thường ngày, mà thay vào đó là một thứ gì đó đáng sợ hơn cả sự đe dọa.

  • “Tôi… Tôi không biết ông đang nói gì…” – Cô Lan lùi lại theo phản xạ, nhưng bàn làm việc đã chặn sau lưng cô.

Ông Minh cúi xuống, gương mặt sát lại gần hơn.

  • “Cô nghĩ tôi không biết gì về cô sao? Từng bước chân, từng lời nói, tôi đều biết.”

  • “Ông muốn gì?” – Cô Lan thì thầm, cảm giác cổ họng mình khô khốc.

  • “Rất đơn giản.” – Ông Minh đặt tay lên mép bàn, ánh mắt không rời khỏi cô. – “Cô sẽ không nói một lời nào về những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta. Và đổi lại…”

Ông cúi sát hơn, hơi thở phả lên làn da mịn màng của cô.

  • “Cô sẽ thuộc về tôi.”

Không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô Lan cảm thấy như mình bị khóa chặt bởi ánh mắt chiếm hữu kia.

  • “Ông không thể ép tôi…”

  • “Không thể sao?” – Ông Minh bật cười nhẹ. – “Thế thì cô thử đi xem, liệu mình có thoát ra được khỏi đây không?”

Cô Lan biết mình không có lựa chọn. Nếu ông Minh đã có trong tay đoạn ghi âm này, chắc chắn ông còn nhiều thứ khác có thể hủy hoại cô.

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Trong ánh sáng mờ mờ của đèn bàn, ông Minh nhẹ nhàng đưa tay vuốt một lọn tóc rơi trên vai cô Lan.

  • “Cô biết đấy, tôi không phải là người kiên nhẫn.”

Cô Lan nín thở khi ông Minh khẽ cúi xuống sát bên tai cô, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lẽo:

  • “Chào mừng cô đến với trò chơi này.”

Cánh cửa phòng đóng chặt.

Bóng tối phủ xuống, nuốt chửng bí mật đầu tiên.

Cánh cửa văn phòng đóng chặt. Bóng tối trong căn phòng hòa quyện cùng sự căng thẳng không thể phá vỡ.

Cô Lan đứng im, trái tim đập mạnh đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy trong không gian yên tĩnh. Ông Minh vẫn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh chiếu vào cô như một kẻ săn mồi đang dần siết chặt con mồi trong tay.

  • “Cô đã hiểu mình cần phải làm gì rồi, đúng không?” – Giọng ông trầm ấm nhưng lại ẩn chứa một thứ quyền lực không thể kháng cự.

Cô Lan không nói gì, chỉ nhìn xuống bàn làm việc, hai bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Cô không có lựa chọn, không có đường lui.

ông minh nhè nhẹ lướt trên những đường nét của cô, trái tim cô đập loạn nhịp, hồi hộp căng thẳng, hơi thở dần gấp gáp, đôi má đang đỏ dần.

Ông minh gạt phăng những thứ trên bàn làm việc, Lan như một món đồ chơi chỉ nhắm nghiền mắt lại, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng hơi thở dưới ánh đèn vàng, trông như bức tranh sơn dầu của một nghệ sĩ nổi tiếng nào đó mà người viết chưa nghĩ ra. 

Đôi bàn tay hư hỏng của ông minh, len lỏi thám hiểm hết trên núi rồi xuống hồ nước. 

sự nhẹ nhàng mơn trớn làm cho không khí càng căng thẳng, tiếng thở dần gấp gáp hơn, lan cứng người lại như đang bị chuột rút, vừa uốn éo vừa co cúm lại. những tiếng nhè nhẹ phát ra không thành tiếng cũng không thành lời của cô. cũng không biết cô đang nói gì.

Màn đêm dần trôi vào tĩnh lặng, rồi những tiếng gấp gáp cùng tiếng thở đến cao điểm. màn đêm tĩnh lặng lại, sự thoả mãn, sự chiếm hữu đã thành công.

Lan cơ thể mệt mỏi nhanh chóng thay quần áo mà không hề nói câu nào.

Sau đêm đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

sau hôm đó mọi thứ trở lại bình thường, cho tới 1 tuần sau đó

Hầu hết nhân viên đã rời đi, chỉ còn lại vài người trong bộ phận tài chính đang làm thêm giờ. Cô Lan vẫn ngồi ở bàn, mắt chăm chú vào màn hình nhưng tâm trí lại trôi lạc đâu đó.

Những ngày qua, cô không thể tập trung vào công việc. Hình ảnh đêm hôm ấy không ngừng ám ảnh cô, từng lời nói, từng cử chỉ của ông Minh như một dấu ấn khó xóa mờ.

Cô biết mình đã bước vào một trò chơi nguy hiểm, một ván cờ mà cô không thể thắng.

Đột nhiên, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại.

“Vào phòng tôi. Ngay bây giờ.”

Cô Lan siết chặt điện thoại, cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường. Cô biết ông Minh muốn gì. Mấy ngày qua, ông không nói gì về “thỏa thuận” giữa họ, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt của ông ta dõi theo mình.

Cô phải đi.

Cánh cửa văn phòng mở ra. Cô Lan bước vào, đôi giày cao gót khẽ vang lên trên nền gỗ. Ông Minh đang đứng bên cửa sổ, lưng quay về phía cô. Bóng tối bên ngoài làm nổi bật bóng dáng quyền lực của người đàn ông này.

  • “Cô biết vì sao tôi gọi cô đến đây không?”

Giọng nói trầm thấp ấy vang lên, nhưng lần này lại có gì đó nguy hiểm hơn trước.

  • “Tôi không biết…” – Cô Lan khẽ đáp, giọng nhỏ như sợ rằng nếu nói to hơn, mình sẽ vỡ vụn.

Ông Minh quay người lại, đôi mắt đen sâu thẳm như đang đọc từng suy nghĩ của cô.

  • “Cô đã cố trốn tránh tôi cả tuần nay.”

Cô Lan nuốt khan, cảm giác căn phòng trở nên nhỏ lại, không còn không khí để thở.

  • “Tôi không trốn tránh, tôi chỉ…”

Cô chưa kịp nói hết câu, ông Minh đã tiến đến gần, ép cô lùi lại cho đến khi lưng cô chạm vào cánh cửa.

  • “Cô nghĩ rằng tôi sẽ để cô quên đi thỏa thuận này sao?” – Ông thì thầm, giọng nói ma mị vang lên ngay bên tai cô.

Bàn tay ông nhẹ nhàng lướt qua mái tóc mềm mại của cô, chạm khẽ vào làn da sau gáy.

  • “Cô không thể chạy trốn, Lan. Cô là của tôi.”

Rồi ông lao đến như con hổ đói vồ mồi, lan không phản kháng. cô nhắm nghiền mắt lại, mặc kệ chuyện gì đến cô không dám làm trái.

ông minh bắt đầu khám phá các bài các cụ dạy, hết trên bàn làm việc, lại ra ghế sô pha. rồi bên cửa sổ nhà cao tầng, nhìn xuống dưới đèn xe như đóm đóm lập loè. có ai biết ở mãi tầng trên cao ngôi nhà ấy, có vài chuyện mà người khác không nghĩ đến. Khoảnh khắc ấy, mọi ranh giới đều bị xóa bỏ.

Cơn mưa rơi rả rích trên kính xe, từng giọt nước nhỏ xuống tạo thành những vệt dài mờ ảo. Trong bóng tối, không gian trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hơi thở dồn dập và nhịp đập tim hỗn loạn.

Cô Lan ngồi ghế sau, đôi tay siết chặt lấy túi xách, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Bên cạnh cô, ông Minh tựa lưng vào ghế, ánh mắt không rời khỏi người phụ nữ bên cạnh.

  • “Cô vẫn còn do dự?”

Giọng nói trầm thấp ấy vang lên, phá tan sự im lặng trong xe.

  • “Tôi không nên ở đây…” – Cô Lan nói khẽ, nhưng chính cô cũng biết lời nói của mình vô nghĩa.

  • “Nhưng cô vẫn đến.”

Ông Minh đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên cằm cô, ép cô phải quay sang nhìn thẳng vào mắt mình.

  • “Cô nói cô không muốn, nhưng ánh mắt cô lại nói khác.”

Cô Lan cắn môi, cố gắng chống lại sự kiểm soát vô hình từ người đàn ông này. Nhưng khi ánh mắt ông Minh nhìn thẳng vào cô, cô biết mình không còn đường thoát.

Khoảnh khắc ấy, cơn mưa bên ngoài như mờ nhạt đi. Trong chiếc xe tối om, không gian nhỏ hẹp khiến mọi thứ trở nên không thể kiểm soát.

Và rồi, cô Lan không còn từ chối nữa…

lần đầu tiên cô chủ động, không biết do không gian mới hay cô đã chấp nhận ông minh. cô nhẹ nhàng quấn lấy ông minh, đôi môi dẻo quánh như gắn keo con chó cứ dính chặt lấy nhau.

ông minh gần như đã quen thuộc với cảm giác ấy, nhưng hôm nay là trên xe ô tô, một không gian chật hẹp, sau khúc dạo đầu, lần này lan chủ động hơn, cô ngồi nên nhưng đầu chạm vào trần xe, tiếng chạm vào trần rõ rệt theo tiếng thở của cô. Một không gian nhỏ với đầy những tiếng ú ớ nhưng là xe sang nên cách âm rât tốt. Trời mưa cũng ít người qua lại, không mấy ai để ý chiếc xe ô tô đó như đang bị gió thổi, nghiêng bên phải rồi bên trái, Tiếng mưa như tiếng an ủi lòng người cô đơn. 

sau một hồi láo loạn thì không gian cũng trở lại yên bình. ông minh đưa cô về nhà, trên đường 2 người chỉ nói công việc, gần như họ quên mất việc mới thụ phấn ban nãy. 

Sau hôm đó lan chăm chút quần áo, phấn son hơn. Cô cũng tìm trong dãy phố nhỏ 1 quán chỉnh trang lại cô bé cho đẹp hơn. cắt tóc gội đầu xong mọi thứ cô tự tin hơn, nở nụ cười như đã ưng ý.

Một ngày dài trôi qua, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Không ai trong công ty biết rằng tối qua có một bí mật đã bị khóa chặt trong cơn mưa.

Cô Lan cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng mỗi khi đi ngang qua phòng làm việc của ông Minh, trái tim cô lại đập loạn nhịp.

Cô không thể phủ nhận rằng, cô đã bước vào một con đường không thể quay đầu.

Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên.

📩 “Kho lưu trữ. Ngay lập tức.”

Cô siết chặt điện thoại, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng.

  • “Không thể nào…” – Cô thì thầm, nhưng đôi chân vẫn vô thức bước về phía nhà kho.

Khi cánh cửa nhà kho khép lại sau lưng, cô biết rằng mọi thứ chưa kết thúc, mà chỉ mới bắt đầu…

Không gian bên trong tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn nhỏ trên tường hắt xuống sàn bê tông lạnh lẽo. Những kệ tài liệu xếp san sát nhau, tạo thành những góc khuất mà ít ai có thể nhìn thấy từ bên ngoài.

Cô Lan đứng nép vào một góc, hơi thở dồn dập, đôi tay siết chặt lấy mép áo. Cô không hiểu vì sao mình lại đến đây. Lý trí bảo cô rằng cô cần phải dừng lại, nhưng đôi chân cô vẫn bước đi như một bản năng không thể kiểm soát.

Cánh cửa sau lưng khép lại nhẹ nhàng, không một tiếng động.

Ông Minh bước vào, từng bước chân trầm ổn vang lên trong không gian tĩnh lặng. Hơi thở của cô Lan như bị nghẹn lại.

  • “Tôi tưởng cô sẽ không đến.” – Giọng nói trầm ấm của ông Minh vang lên, mang theo sự thích thú xen lẫn một chút kiểm soát.

  • “Tôi… tôi chỉ muốn nói rằng…”

Cô chưa kịp nói hết câu, ông Minh đã tiến đến gần hơn.

  • “Cô lại đang cố chống cự?” – Ông cười khẽ, đôi mắt sắc bén nhìn cô như một kẻ săn mồi đang tận hưởng trò chơi của mình.

Bàn tay ông nhẹ nhàng đặt lên eo cô Lan, kéo cô lại gần hơn.

  • “Cô không thể thoát ra khỏi tôi, Lan.”

Hơi thở của ông Minh phả nhẹ lên làn da mịn màng của cô. Cô Lan cố gắng giữ khoảng cách, nhưng cơ thể phản bội lý trí.

  • “Ai đó có thể đến đây…” – Cô lúng túng thì thầm.

  • “Cô nghĩ mình có thể che giấu điều này bao lâu?” – Ông Minh cười khẽ, đôi tay siết chặt hơn.

Ánh đèn le lói soi rọi lên hai bóng người đang hòa vào nhau trong một cơn say không thể dừng lại.

Cô tự tin hơn nhiều vì cô mới chỉnh chu lại, việc đó càng làm ông minh phấn khích hơn. 

Ngay ngày hôm sau Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại cô Lan.

📩 “Phòng 704. Đừng đến muộn.”

Cô Lan ngồi trước bàn làm việc, ngón tay siết chặt điện thoại.

Cô biết mình đang làm gì.

Cô biết điều này đã vượt quá giới hạn.

Nhưng tại sao cô không thể dừng lại?

Khi cô bước vào phòng 704, ông Minh đã đứng chờ sẵn.

  • “Cô đúng giờ.” – Ông cười, một nụ cười đầy nguy hiểm.

Cô Lan đứng yên, trái tim đập loạn nhịp khi nhìn người đàn ông trước mặt.

  • “Tôi không nên đến đây…”

  • “Nhưng cô đã đến.”

Bàn tay ông Minh nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, kéo cô lại gần.

  • “Và cô sẽ còn quay lại nữa.”

Trong không gian tĩnh lặng của căn phòng sang trọng, một lần nữa, 2 con người lại hoà quện vào nhau, như ngửi thấy mùi thân quen, như món ăn lạ, họ dần dần thưởng thức, nhấm nháp từng chút một, khi thì nhẹ nhàng, khi thì dồn dập làm rung chuyển cả căn phòng. 

hôm sau Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.

Không ai biết rằng, giữa những bản hợp đồng, những cuộc họp nghiêm túc, một bí mật đã được cất giấu quá sâu trong bóng tối.

Cô Lan bắt đầu thay đổi.

Cô không còn lảng tránh ông Minh nữa.

Thay vào đó, cô đáp lại ánh mắt của ông bằng sự cam chịu.

Một cuộc chơi nguy hiểm đã chính thức bắt đầu.

trong căn biệt thự nhà ông minh 

Căn biệt thự rộng lớn chìm trong sự tĩnh lặng. Tiếng kim đồng hồ tíc tắc vang lên trong không gian u ám, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ trong phòng khách.

Bà Hạnh ngồi trên chiếc sofa lớn, đôi tay siết chặt lấy tách trà đã nguội lạnh. Bà cảm nhận rõ ràng một sự thay đổi trong chồng mình – một sự thay đổi đến từ đâu đó mà bà không thể lý giải.

Từ hơn hai tháng nay, ông Minh đi sớm về muộn, những cuộc họp kéo dài vô tận, những tin nhắn lạ xuất hiện giữa đêm khuya. Bà Hạnh không phải là người phụ nữ ngây thơ, bà hiểu rõ người đàn ông của mình hơn bất kỳ ai.

Và cảm giác bất an trong bà ngày càng lớn.

Bà cầm lấy điện thoại, lướt qua những tin nhắn gần đây của chồng.

Tất cả đều là công việc.

Tất cả đều hoàn hảo đến mức quá sạch sẽ.

Nhưng chính sự hoàn hảo ấy lại khiến bà Hạnh càng thêm nghi ngờ.

  • "Minh… anh đang giấu em chuyện gì?" – Bà thì thầm, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.

hôm sau Bà Hạnh quyết định đến công ty mà không báo trước.

Vừa bước vào, bà đã thấy một cảnh tượng khác lạ – các nhân viên nhìn bà với ánh mắt có chút ngạc nhiên, có người thì thầm điều gì đó.

Bà đi thẳng lên tầng trên, nơi có văn phòng của ông Minh. Khi đứng trước cánh cửa phòng Tổng Giám đốc, bà định gõ cửa, nhưng rồi một thứ gì đó làm bà khựng lại.

Tiếng cười khẽ vang lên từ bên trong.

Giọng nói quen thuộc của ông Minh.

Và một giọng nói khác – một giọng nữ.

Bàn tay bà siết chặt lấy tay nắm cửa, cảm giác tim đập mạnh hơn bao giờ hết.

Nhưng bà không mở cửa.

Bà hít một hơi thật sâu, bước lùi lại và quay đi, nhưng trong lòng đã có một sự hoài nghi khó thể dập tắt.

Bà Hạnh ngồi trong xe, ánh mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa kính.

Bà vừa thuê một thám tử tư.

Bà không muốn làm điều này, nhưng có thứ gì đó đang thúc giục bà phải tìm ra sự thật.

Vài ngày trước, bà đã nhìn thấy một chiếc khăn lạ trên ghế sau xe của ông Minh.

Mùi nước hoa ấy… không phải của bà.

Nó quá nồng, quá ngọt, không phải mùi nước hoa mà ông Minh thích.

Chưa hết, có một lần, bà vô tình nhìn thấy một vết son mờ trên cổ áo sơ mi của ông Minh.

Ông ta đã nói đó là do nhân viên vô tình chạm vào.

Nhưng bà Hạnh không phải là người dễ bị lừa.

Bà siết chặt tay lái.

  • "Tôi sẽ tìm ra sự thật."

Bà Hạnh bước vào công ty một lần nữa, lần này là để gặp thám tử tư.

Người đàn ông mặc áo vest xám ngồi đối diện bà, đặt lên bàn một tập tài liệu và một chiếc USB.

  • "Bà muốn biết sự thật?" – Ông ta hỏi.

Bà Hạnh không nói gì, chỉ gật đầu.

  • "Vậy hãy chuẩn bị tinh thần."

Bà hít sâu, mở tập tài liệu ra.

Và…

Mọi thứ như sụp đổ trước mắt bà.

Trong ảnh là ông Minh và cô Lan – trong xe hơi, vào một đêm mưa.

Ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường hắt vào, nhưng không thể che giấu sự thân mật giữa họ.

Bàn tay ông Minh đặt trên đùi cô Lan, gương mặt cô gái ấy hơi cúi xuống, nhưng bà Hạnh có thể cảm nhận được sự quen thuộc đầy tội lỗi.

Bàn tay bà run lên, nhưng bà vẫn tiếp tục lật sang trang tiếp theo.

Bà nhấn vào chiếc USB, đoạn video bật lên.

Màn hình hiện ra hình ảnh cô Lan bước vào khách sạn hạng sang, không lâu sau đó, ông Minh cũng xuất hiện.

Họ lên cùng một tầng.

Họ vào cùng một phòng.

Không ai bước ra suốt ba giờ đồng hồ.

Bà Hạnh cảm thấy một cơn sóng dữ dội trào dâng trong lòng.

Bà đã đoán trước điều này, nhưng khi đối mặt với sự thật, bà vẫn không thể chấp nhận được.

Cánh cửa bật mở mạnh.

Ông Minh ngẩng lên từ bàn làm việc, ngạc nhiên khi thấy vợ mình đứng đó.

  • "Em đến đây làm gì?" – Ông hỏi, giọng điềm tĩnh như không có gì xảy ra.

Bà Hạnh ném tập tài liệu lên bàn.

  • "Giải thích đi."

Ông Minh nhìn xuống, nhận ra những bức ảnh. Một giây thoáng qua trên khuôn mặt ông là sự bất ngờ, nhưng rất nhanh, ông lấy lại vẻ bình thản.

  • "Em thuê người theo dõi anh?"

Bà Hạnh cười nhạt, nhưng trong tiếng cười ấy là sự giận dữ đến cực điểm.

  • "Tôi đã tin anh bao nhiêu năm nay, Minh. Và đây là những gì anh làm sau lưng tôi?"

Ông Minh không trả lời ngay.

Bà Hạnh tiến lại gần, đôi mắt bùng lên sự phẫn nộ.

  • "Cô ta là ai?"

  • "Không quan trọng."

Một câu trả lời quá ngắn, quá lạnh lùng, nhưng cũng đã đủ để xác nhận tất cả.

Bà Hạnh hít sâu, siết chặt nắm tay.

  • "Anh đã phản bội tôi."

Ông Minh đứng dậy, bước về phía bà, nhưng bà lùi lại.

  • "Đừng chạm vào tôi."

Không gian căn phòng ngập tràn sự căng thẳng.

Cuối cùng, bà Hạnh bỏ đi, nhưng trước khi rời khỏi phòng, bà quay lại, ánh mắt sắc lạnh.

  • "Anh sẽ phải trả giá cho chuyện này."

Cánh cửa đóng sập.

Bóng tối nuốt trọn tất cả.

Không gian bên trong quán bar sang trọng ngập trong ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng len lỏi trong không khí. Khách khứa đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, những doanh nhân thành đạt, những người có quyền lực ngồi nhâm nhi ly rượu đắt tiền trong những cuộc trò chuyện bí mật.

Ở một góc khuất, một cuộc đối thoại căng thẳng đang diễn ra.

Khôi đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt sắc bén nhìn Trí – người đàn ông đối diện.

  • "Cậu chắc chứ?" – Trí hạ giọng, giọng điệu đầy thận trọng.

  • "Chắc." – Khôi nhếch môi cười nhạt. – "Bà Hạnh đã biết. Bà ta đã thuê người theo dõi ông Minh, và giờ thì mọi thứ bị phanh phui hết rồi."

Trí thở dài, ánh mắt ánh lên tia lo lắng.

  • "Điều này không ổn chút nào… Nếu bà ta tiếp tục đào sâu, không chỉ ông Minh mà cả chúng ta cũng sẽ gặp rắc rối."

Khôi gõ nhẹ ngón tay lên thành ly, như đang suy tính.

  • "Chúng ta cần kiểm soát tình hình trước khi nó đi quá xa."

Trí im lặng một lúc, sau đó ngẩng lên, giọng nói chắc nịch.

  • "Vậy thì chúng ta phải hành động… trước khi bà Hạnh kịp làm gì thêm."

Ông Minh ngồi trên ghế da cao cấp, tay mân mê chiếc bút máy trên bàn. Sự đối đầu với bà Hạnh tối qua vẫn còn đọng lại trong đầu ông. Bà ấy đã biết sự thật, nhưng vấn đề là bà ấy sẽ làm gì tiếp theo?

Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

  • "Vào đi."

Khôi bước vào, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nhưng đôi mắt thì không giấu được sự nghiêm trọng.

  • "Ông Minh, tôi nghĩ chúng ta có vấn đề."

Ông Minh ngước lên, đặt bút xuống bàn.

  • "Tôi biết. Bà Hạnh đã phát hiện ra mọi chuyện."

Khôi kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm.

  • "Vấn đề không chỉ là bà Hạnh. Tôi đã nghe ngóng… Có vẻ như bà ta đang liên hệ với một số đối tác lớn của ông. Nếu bà ta tung tin về mối quan hệ giữa ông và cô Lan, thì danh tiếng và cả những mối quan hệ kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng."

Ông Minh siết chặt tay trên bàn, sắc mặt tối sầm.

  • "Chết tiệt… Bà ta dám?"

Khôi dựa người vào ghế, giọng nói bình thản nhưng sắc lạnh.

  • "Ông biết rõ bà Hạnh không phải kiểu phụ nữ yếu đuối. Nếu đã bị phản bội, bà ta chắc chắn sẽ không để yên. Bà ta sẵn sàng kéo ông xuống bùn."

Không khí trong phòng trở nên nặng nề.

Ông Minh thở dài, ánh mắt thoáng qua sự tính toán.

  • "Tôi phải làm gì đây, Khôi?"

Khôi khẽ cười.

  • "Chúng ta cần dẹp bỏ mối nguy hiểm này… trước khi nó kịp bùng phát."

Cô Lan vừa bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ướt sũng, hơi nước mờ phủ lên gương. Mấy ngày nay, cô cảm thấy có một sự bất an kỳ lạ, như thể có ai đó đang dõi theo mình.

Cô nhìn vào điện thoại. Không có tin nhắn từ ông Minh.

Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng cô. Trước đây, ông Minh chưa bao giờ để cô một mình quá lâu.

Một tiếng chuông cửa vang lên.

Cô Lan giật mình.

Ai có thể đến vào giờ này?

Cô quấn vội chiếc áo khoác, bước đến cửa. Khi nhìn qua lỗ nhòm, một cái tên làm cô cứng đờ.

Trí.

Cô do dự một lúc, nhưng rồi mở cửa.

Trí bước vào, đóng cửa sau lưng, ánh mắt không giấu nổi sự lạnh lẽo.

  • "Cô Lan, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

Cô Lan cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

  • "Tôi không hiểu… Anh đến đây làm gì?"

Trí nhấc một chiếc ly trên bàn, xoay nhẹ nó trong tay.

  • "Cô thực sự nghĩ rằng mọi thứ sẽ đơn giản sao? Cô nghĩ rằng chỉ cần ngủ với ông Minh, cô sẽ có tất cả?"

Cô Lan siết chặt bàn tay.

  • "Tôi không có ý gì cả… Tôi chỉ làm những gì mình cần làm."

Trí bật cười khẩy.

  • "Những gì cô cần làm?" – Hắn nghiêng người về phía cô, giọng nói trầm thấp nhưng mang đầy sự đe dọa. – "Cô nghĩ rằng ông Minh thực sự quan tâm đến cô sao?"

Cô Lan cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

  • "Anh đang nói gì vậy?"

Trí đặt ly xuống bàn, đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

  • "Cô đang ở trong một cuộc chơi mà cô không hề hiểu rõ, Lan. Cô chỉ là một quân cờ trong tay ông Minh. Nhưng tôi có thể giúp cô… nếu cô biết cách lựa chọn đúng."

Cô Lan nhìn hắn, lòng đầy nghi hoặc.

  • "Anh đang đề nghị điều gì?"

Trí khẽ cười, đôi mắt lóe lên sự nguy hiểm.

  • "Một cơ hội để sống sót. Nếu cô đứng về phía tôi, có thể cô sẽ không bị hủy hoại khi mọi thứ đổ bể."

Cô Lan hít sâu, cảm thấy trái tim mình đang đập loạn nhịp.

Trí đang có âm mưu gì?

Cô không biết. Nhưng cô biết một điều:

Mọi thứ sắp trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Tiếng mưa rả rích bên ngoài, từng giọt nước tí tách rơi xuống mái nhà, hòa lẫn với không khí nặng nề bên trong căn biệt thự rộng lớn. Bà Hạnh ngồi trên ghế sofa, đôi tay run run khi nhìn những tấm ảnh trải dài trên bàn kính.

Tất cả đều là bằng chứng ngoại tình của ông Minh và cô Lan.

Bà đã biết, nhưng khi chứng kiến tận mắt, cơn giận dữ vẫn bùng lên dữ dội trong lòng bà.

  • "Anh nghĩ rằng tôi không dám làm gì sao, Minh?" – Bà thì thầm, đôi mắt rực lên sự phẫn nộ.

Một quyết định táo bạo vừa hình thành trong đầu bà.

Bà sẽ không để yên.

Tại trụ sở tập đoàn, một cuộc họp đột xuất được tổ chức. Toàn bộ ban giám đốc đều có mặt, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông Minh bước vào phòng, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt sắc lạnh đầy toan tính.

Bên kia bàn, bà Hạnh đã ngồi sẵn, ánh mắt bà không giấu nổi sự căm phẫn.

  • "Hạnh, em gọi cuộc họp này là có ý gì?" – Ông Minh hỏi, giọng bình thản nhưng đầy cảnh giác.

Bà Hạnh cười nhẹ, rút từ túi xách ra một phong bì lớn.

  • "Tôi chỉ muốn mọi người biết sự thật về vị Tổng Giám đốc đáng kính của họ."

Bà đẩy phong bì về phía ông Minh.

Ông Minh mở ra, và ngay lập tức mặt ông tái đi.

Bên trong là hàng loạt hình ảnh, đoạn ghi âm và tin nhắn giữa ông và cô Lan.

Không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.

Một số thành viên hội đồng thì thầm với nhau, những ánh mắt ái ngại, có kẻ thì há hốc miệng vì sốc, có người lại nở nụ cười đầy ẩn ý.

  • "Cô đang làm gì vậy, Hạnh?" – Ông Minh cố giữ giọng bình tĩnh.

  • "Tôi đang cho anh một lựa chọn." – Bà Hạnh chậm rãi nói, mỗi từ phát ra như một nhát dao sắc bén.

  • "Nếu anh không muốn chuyện này lộ ra ngoài, anh hãy từ chức ngay lập tức!"

Không khí như đóng băng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông Minh, chờ đợi phản ứng của ông.

Cánh cửa văn phòng đóng sập lại.

Ông Minh ném phong bì lên bàn, mắt ánh lên sự giận dữ.

  • "Bà ta nghĩ có thể đe dọa mình?"

Khôi đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực.

  • "Bà ấy có đủ bằng chứng để khiến ông mất tất cả. Nếu tin này lộ ra ngoài, cổ phiếu công ty sẽ rơi thảm hại, danh tiếng của ông sẽ bị hủy hoại."

Ông Minh nhắm mắt, cố gắng kiểm soát cảm xúc.

  • "Tôi sẽ không từ chức."

Khôi nhướng mày.

  • "Vậy ông tính làm gì?"

Ông Minh nhìn thẳng vào Khôi, giọng nói trầm xuống đầy nguy hiểm.

  • "Tôi sẽ khiến bà ta im lặng… mãi mãi."

Cô Lan ngồi trong bóng tối, tâm trí rối bời.

Kể từ khi Trí đến gặp, cô không thể ngủ yên. Những lời nói của hắn cứ vang vọng trong đầu cô.

  • "Cô chỉ là một quân cờ… Ông Minh sẽ bỏ rơi cô sớm thôi…"

Nhưng điều làm cô lo lắng hơn cả không phải Trí, mà là bà Hạnh.

Từ khi mọi chuyện bị phanh phui, cô cảm thấy mình đang bị theo dõi.

Mỗi khi bước ra đường, cô luôn có cảm giác có ai đó nhìn mình từ xa.

Cô đang sợ hãi.

Và cô biết rằng nguy hiểm đang đến gần.

Sáng hôm sau, một tin tức gây chấn động xuất hiện trên mạng xã hội và các tờ báo lớn.

“Tổng Giám đốc tập đoàn Minh Hoàng bị cáo buộc ngoại tình, lạm dụng quyền lực!”

Bài báo đi kèm với hàng loạt hình ảnh, tin nhắn, bằng chứng rõ ràng, phơi bày toàn bộ mối quan hệ giữa ông Minh và cô Lan.

Thông tin này không phải do bà Hạnh tung ra.

Bà ấy chưa kịp làm gì.

Vậy ai là người đứng sau?

Trí đặt tờ báo xuống bàn, ánh mắt đầy thích thú.

  • "Ông Minh không còn đường thoát."

Khôi dựa người vào ghế, nở một nụ cười.

  • "Mọi chuyện đang đi đúng hướng."

Trí nhấc ly cà phê lên, nhấp một ngụm chậm rãi.

  • "Bà Hạnh tưởng mình kiểm soát được mọi thứ. Nhưng thật ra, chúng ta mới là người kiểm soát cuộc chơi này."

Khôi gật đầu.

  • "Giờ thì chỉ cần đợi ông Minh sụp đổ… và chúng ta sẽ nắm quyền kiểm soát tập đoàn."

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt đầy toan tính.

Ông Minh đứng trước cửa sổ, ánh mắt tràn ngập sự căm phẫn.

  • "Ai đã làm chuyện này?"

Ông đã đoán bà Hạnh sẽ ra tay, nhưng bà ấy chưa có động thái gì.

Điều đó có nghĩa là có kẻ khác đã ra tay trước.

Một kẻ muốn ông sụp đổ.

Và ông sẽ không để yên.

Bầu không khí trong biệt thự ngập tràn sự căng thẳng. Cả căn nhà rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn hắt ra từ phòng khách.

Bà Hạnh đứng giữa phòng, ánh mắt lạnh băng, tay siết chặt tập tài liệu chứa bằng chứng về mối quan hệ vụng trộm của ông Minh và cô Lan. Những hình ảnh nhơ nhuốc, những tin nhắn mật, những lần hẹn hò trong khách sạn – tất cả đều đang phơi bày trước mắt bà.

Bà không còn khóc nữa.

Cơn giận dữ trong bà đã bị đốt cháy thành sự lạnh lùng và quyết đoán.

Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.

Ông Minh bước xuống, khuôn mặt không có một chút biểu cảm.

  • "Tại sao em lại triệu tập cuộc họp hôm nay?" – Giọng ông trầm thấp nhưng đầy sự kiểm soát.

Bà Hạnh nhếch môi cười nhạt.

  • "Anh đang hỏi tôi sao?" – Bà nâng tập tài liệu lên, rồi ném mạnh xuống bàn. – "Sau tất cả những gì anh làm, anh còn dám hỏi tôi câu đó?"

Ông Minh nhìn xuống tập tài liệu, ánh mắt không hề dao động.

  • "Em muốn gì?"

Bà Hạnh cười nhạt, nhưng trong ánh mắt là một cơn bão ngầm.

  • "Tôi muốn anh trả giá. Tôi muốn anh mất tất cả!"

  • "Em nghĩ em có thể làm gì?" – Ông Minh bình thản hỏi.

Bà Hạnh bước lên một bước, ánh mắt bà như một lưỡi dao sắc bén cắt vào ông Minh.

  • "Anh đã phản bội tôi, phản bội gia đình này. Tôi đã chịu đựng quá đủ. Ngày mai tôi sẽ chính thức nộp đơn ly hôn."

Một sự im lặng đáng sợ bao trùm cả căn phòng.

Rồi, ông Minh bật cười.

  • "Ly hôn?" – Ông nhấc ly rượu trên bàn, nhấp một ngụm chậm rãi. – "Em nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao?"

Bà Hạnh siết chặt nắm tay.

  • "Không có gì đơn giản cả. Nhưng tôi sẽ không để anh tiếp tục chà đạp lên tôi."

Ông Minh đặt ly rượu xuống bàn, đứng thẳng dậy.

  • "Em tưởng em có thể thoát khỏi tôi sao, Hạnh?" – Ông bước chậm rãi đến gần bà, giọng nói nguy hiểm hơn bao giờ hết. – "Chúng ta đã chung sống với nhau bao nhiêu năm, em nghĩ em có thể một bước rời đi mà không phải trả giá sao?"

Bà Hạnh không lùi bước.

  • "Nếu anh nghĩ tôi sợ, anh lầm rồi."

Ánh mắt họ giao nhau, một cuộc chiến không lời đang diễn ra.

Và cả hai đều biết, đây sẽ là trận chiến cuối cùng giữa họ.

Cánh cửa thang máy mở ra, bà Hạnh bước vào sảnh chính của tập đoàn Minh Hoàng. Các nhân viên nhìn bà với ánh mắt đầy tò mò, bởi tất cả đều biết chuyện gì đã xảy ra trong cuộc họp hôm qua.

Nhưng bà không quan tâm.

Bà đi thẳng đến phòng pháp lý, nộp đơn ly hôn.

  • "Chúng tôi sẽ chuẩn bị hồ sơ sớm nhất có thể." – Luật sư nói, giọng đầy chuyên nghiệp.

Bà gật đầu.

  • "Tôi muốn mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Không chậm trễ một giây nào."

Khôi ngồi trên ghế, tay mân mê một tập tài liệu khác. Trước mặt hắn, Trí đang hút thuốc, đôi mắt ánh lên vẻ tính toán.

  • "Ông Minh và bà Hạnh chính thức ly hôn." – Trí nhả khói, cười khẽ. – "Kế hoạch của chúng ta đang đi đúng hướng."

Khôi đặt tài liệu xuống bàn, ánh mắt đầy thâm trầm.

  • "Nhưng ông Minh không dễ dàng bị hạ gục như vậy."

Trí gật gù.

  • "Không sai. Nhưng lần này, hắn đã mất đi người đàn bà quan trọng nhất trong cuộc đời."

Khôi nhìn ra cửa sổ, giọng nói mang theo sự nguy hiểm.

  • "Vậy thì hãy chuẩn bị cho đòn tiếp theo."

Cô Lan ngồi trên ghế sofa, mắt dán vào màn hình điện thoại. Tin tức về cuộc ly hôn của ông Minh đang lan truyền khắp nơi.

Cô không biết nên vui hay nên sợ.

Bởi vì, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Và linh cảm của cô đã đúng.

Một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình:

📩 "Cô nghĩ mình có thể thoát khỏi chuyện này sao? Hãy cẩn thận. Có những kẻ đang nhắm vào cô."

Cô Lan giật bắn mình.

Ai đã gửi tin nhắn này?

Là bà Hạnh?

Là ông Minh?

Hay một kẻ khác trong bóng tối?

Bàn tay cô siết chặt điện thoại.

Cô biết rằng, một cơn bão lớn sắp ập đến.

Căn phòng tối om.

Ông Minh ngồi trên ghế, ly rượu trên tay đã vơi một nửa.

Điện thoại rung lên.

Ông nhấc máy.

  • "Là tôi." – Giọng Khôi vang lên.

  • "Muốn gì?"

  • "Chỉ muốn nhắc ông rằng… trò chơi này chưa kết thúc đâu."

Một giây im lặng.

Rồi, ông Minh bật cười.

  • "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó đã kết thúc."

Điện thoại tắt.

Ông Minh ngả người ra ghế, ánh mắt tối sầm.

Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.

💥 Câu chuyện tiếp tục với những diễn biến gay cấn hơn! Hãy theo dõi phần tiếp theo để biết điều gì sẽ xảy ra! 🚀🔥



Xem thêm Thu gọn
Cách mua hàng:- Các bạn mua 1 sản phẩm có thể ấn vào giỏ hàng và mua ngay. Đối với các bạn muốn mua nhiều sản phẩm có thể cho sp đó vào giỏ hàng rồi đến cái tiếp theo! Đối với sản phẩm có Size hay Combo. Mình mua theo conbo hoặc để lại Ghi chú sho shop nha! bên shop nhận Ship cod và có giảm giá cho mọi người cà thẻ hoặc thanh toán qua momo, Zalopay..v.v.

5 S 💥 Chấn Động: Ông Minh Và Trợ Lý – Khi Cuộc Chơi Nguy Hiểm Vượt Quá Giới ...

Danh mục
Danh sách so sánh